Chuyện chưa kể sau một chuyến đi | Antamtour.vn

Chuyện chưa kể sau một chuyến đi

Đăng bởi Phạm Văn Tiến vào lúc 30/08/2015
Chúng tôi đến với Mù Cang Chải vào những ngày đầu tháng 8 khi mà cái nắng gay gắt của mùa hè đã ngớt,khi những thửa ruộng bậc thang bắt đầu trổ bông. Chúng tôi đi để tìm kiếm những trải nghiệm mới và cũng để phục vụ cho công việc của chúng tôi. Trước ngày đi tôi háo hức không thôi từ lúc nghe anh giám đốc nói : “ Ngày mai chúng ta sẽ đi PHƯỢT Mù Cang Chải”, tôi đã nhảy tót lên vì quá đỗi sung sướng, bởi lẽ với tôi phượt ở trong dự định đã lâu lắm rồi chỉ là chưa có thời gian để đến với nó. Giờ thì tôi sắp thực hiện được nó rồi, chỉ ngày mai thôi.. ngày mai thôi!
Buổi tối, sau giờ làm tôi lang thang mấy quán bán đồ phượt mua ít đồ phục vụ cho chuyến đi ngày mai. Vì tôi nghĩ đã đi phượt thì hãy mang cho mình một phong cách đúng chất của một người đi phượt. Cả tối đó tôi đứng ngồi không yên, nằm thổn thức, trăn trở mãi không ngủ được vì háo hức vì mai tôi đi phượt rồi mà. J
 
Khi Nào trời sẽ sáng !
Sáng hôm sau, chúng tôi xuất phát!
Dọc quốc lộ 32, chúng tôi ngược lên “miền đất hứa”. Đoàn của chúng tôi không đông, chỉ vẻn vẹn đủ ba cặp- đều là các anh chị em trong công ty, nhưng ở chúng tôi có chung một niềm đam mê mãnh liệt về du lịch. Chúng tôi cứ thế đi, leader đi trước hai xe còn lại theo sau và giữ khoảng cách an toàn. Chẳng hiểu vì sao, tới đâu mọi người cũng nhìn ,tôi nghĩ chắc là vì chúng tôi khoắc lên mình những chiếc áo cờ đỏ sao vàng rực rỡ. Suốt quãng đường từ Hà Nội đến với đất Tổ tôi chẳng chợp mắt tí nào chỉ để được thỏa sức phóng tầm mắt ra xa nhìn mọi thứ hai bên đường. Nhưng kể từ khi đến với địa phận Yên Bái, tôi mới thực sự ngỡ ngàng tới cảnh sắc nơi đây.
Một bên là núi, một bên là vực sâu, đường thì ngoằn nghèo và khuất tầm mắt, tôi cứ tưởng tượng lỡ mà anh xế của tôi có ngủ gật thì chắc… mới đến đó thôi tôi đã không dám tưởng tượng nữa. Vậy mà chính bản thân tôi lại ngủ gật, đó cũng là điều dễ hiểu thôi phải không các bạn? (cười xòa).. Là con gái đây lại là lần đầu đi phượt, kinh nghiệm chưa nhiều ngồi trên xe hàng trăm cây số việc mỏi mệt là điều không tránh khỏi. Tôi ngủ gật và chỉ nhớ đến khúc cua sém chút nữa là tôi ngã lăn xuống đường, may quá có anh xế nhanh tay đỡ tôi không thì..(thôi tôi lại không tưởng tượng nữa.. J) Thế rồi tôi sợ không dám chợp mắt thêm lần nào, hát nghêu ngao như mọi khi để không buồn ngủ. Và rồi khi nhìn thấy cảnh tượng nơi đây trong đầu tôi lại đặt ra bao nhiêu là câu hỏi ngớ ngẩn L vì chính bản thân tôi còn thấy nó ngớ ngẩn thì đâu dám nói ra với ai. Tôi thấy nó hoang sơ quá, thấy nó xa xôi quá, thấy sao mà nghèo mà khổ đến vậy. Tôi tự hỏi: Như thế này thì đi học bằng gì được? như thế này thì các thanh niên đi tán gái làm sao? Như thế này thì buổi tối đi chơi ở đâu?... Và nhiều câu hỏi khác nữa cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi không thôi. Thi thoảng anh leader đi trước lại giơ tay trái lên báo hiệu. Lúc đầu với suy nghĩ của một đứa con nít tôi chỉ nghĩ và ghé sát tai anh xế hét lớn: “Hahahaah anh mập mỏi tay kìa”. Hai anh em tôi lại cười lớn thích thú vì câu nói của tôi. Nhưng không phải, anh leader báo hiệu cho đoàn rằng là phía trước đoạn đường khó đi. Lúc đó tôi mếu máo vì thấy mình toàn nghĩ mọi chuyện nó đơn giản quá.. Phẩy tay một cái, chúng tôi lại lên đường. Đến đèo Khau Phạ đoàn dừng lại chụp ảnh vừa để ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ vừa để lấy tư liệu cho công ty chúng tôi.
Đoàn chúng tôi đến với Mù Cang Chải khi trời vừa nhá nhem tối. Tìm một chỗ ngủ, ăn uống rồi dạo quanh thị trấn vào buổi tối.Tròi hơi se lạnh, may mắn vì tôi có mang thêm áo khoắc nên tôi cười khà khà khi thấy mọi người kêu lạnh (hơi xấu tính J ).
 
Antamtour có mặt tại Mù Cang Chải - Yên Bái
Kỷ Niệm khó quên
Sáng hôm sau, chúng tôi đinh đến ba xã nghèo nhất của Mù Cang Chải: La Pán Tẩn, Chế Khu Nhai và Dế Su Phình, nghe bảo ở đây có những thửa ruộng bậc thang đẹp lắm. Thế là chúng tôi đi….Tôi không khỏi kêu than: sao mà nghèo đến thế! Tôi thấy thương cho những số phận các em nhỏ nơi đây. Chúng ngây thơ và hồn nhiên lắm, thấy chúng tôi đi qua là như một thói quen em nhỏ nào cũng giơ tay lên và vẫy chào. Tôi nhiệt tình lắm, thấy bé nào tôi cũng vẫy chào mặc dù có những lúc đi nhanh quá em nhỏ còn chưa định hình được tôi đang làm hành động gì J Mặt tôi lại nghệt ra rồi véo anh xế một cái rõ đau vào vai vì đi hơi nhanh. Chúng tôi dừng chân và nhờ các em nhỏ chụp ảnh cùng. Tôi cũng chẳng cao hơn chúng là bao L nếu không muốn nói là thấp hơn. Nhanh nhảu chạy lại nói rõ lớn : “Mấy em chụp ảnh cùng chị được không? Chụp xong chị cho kẹo J” đứa nào đứa đó ngơ ngác rồi cười, làm tôi sợ chúng chẳng hiểu tôi nói gì. Tôi bèn liều nói thêm câu nữa “Mấy đứa có hiểu chị nói gì không?” May quá chúng vẫn hiểu. Xong xuôi tôi phát kẹo cho chúng nó( cảm giác lâng lâng vì hôm nay con nít phát kẹo cho trẻ em J Có ảnh đẹp rồi, chúng tôi lại lên đường. Đường hôm nay đi quả thật là vất vả,đá rồi đất nằm ngổn ngang ở đường,chúng tôi leo lên nguyên một quả đồi chỉ để tận mắt nhìn thấy những thửa ruộng bậc thang đẹp. Mông tôi đau quá L nhưng không dám kêu than vì sợ làm cả đoàn buồn và nhụt chí. Vâng! Phải quyết tâm lắm phải vượt qua chính mình thì ngày hôm đó tôi mới có thể đặt chân đến đây. Tay anh xế của tôi đau từ mấy ngày trước, thi thoảng tôi lại bóp tay giúp anh. Thấy cũng thương, nhưng im lặng chỉ biết động viên anh đừng bỏ cuộc. Anh chẳng kêu than nửa câu cười xòa để cả đoàn yên tâm L
Rồi ngày về cũng đến, tôi phải cầm lái 40km vì anh xế đau tay quá không thể cầm nổi. Lo lắng vì đường đèo khó đi, nhưng tôi đã vượt qua được chính mình. Anh leader khen đểu : “Cái Su tay lái lụa phết” Tôi cười khúc khích và tự cho đấy là lời khen thật lòng của anh… J
Chúng tôi kết thúc chuyến đi 3 ngày, nhiều kỉ niệm nhiều niềm vui và nhiều sự khám phá mới. Sau lần đó, tôi đã có thêm rất nhiều hiểu biết về Mù Cang Chải nó sẽ giúp ích cho công việc của tôi sau này. Đúng quả là “Đi một ngày đàng học một sang khôn”.
Ngọc Mai ( Su)
VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN:
x
Antamtour.vn

Số lượng:

Tổng tiền:

avatar
Xin chào
close nav
zalo